Đang viết bài thì nét bút bỗng mờ dần. Tôi viết dằn mạnh hơn nhưng cuối cùng vẫn không thể. Nét viết cứ mờ dần rồi không còn mực nữa. Cây bút hết mực nằm im đó, chờ đợi, nếu có ruột mới để thay. Tôi đi chợ tìm mua, nhưng vì không thấy họ bán riêng ruột bi nên tôi đã mua cây bút mới để dùng.
Trong đời sống hàng ngày, ta bắt gặp rất nhiều thứ như vậy. Một chiếc áo đang mặc đẹp tự nhiên vì bị lem màu nên bỏ xó. Chiếc điện thoại đang dùng, bỗng nhiên bị chậm chờn, xem giá sửa cao gần bằng giá bán mới nên mua luôn, cái điện thoại cũ bỏ xó….Đồ vật không có loại nào tự nâng giá trị của nó lên được.
Ngày xa xưa, nếu không có tổ tiên con người đem chó hoang về thuần hóa thì con chó cũng là một con thú hoang trong thiên nhiên khác. Nó tồn tại ở vị trị là một người bạn nhỏ, một thú cưng vì ta trao cho nó giá trị đó, còn bản thân con chó không hề tự tạo cho mình giá trị đó.
Còn con người thì khác với các loài khác ở khả năng tư duy, khả năng chịu trách nhiệm với đời sống của mình. Người ta có thể tăng khả năng tư duy nhờ học hỏi, tăng khả năng chịu trách nhiệm để cải tiến hiệu quả. Vậy mỗi ngày ta đã làm gì để trau dồi khả năng tư duy, tính trách nhiệm của mình? Ta tổng hợp sự trau dồi kiến thức … nhưng ta tự rút ra bài học gì để giá trị của ta ngày àng cao ?
Cuộc sống xoay vần, mọi sự thay đổi. Con người không tự giác học tập nâng cao giá trị đời sống của mình với bản thân và với người khác thì tư duy cũng bị mài mòn. Thế có khác gì cây bút hết mực nên phải thay bằng cây khác; con chó đáng yêu không còn thì thay bằng một con nới…Chỉ có tự ta có quyền quyết định ta là ai mà thôi.